Saturday, August 1, 2009

01-08-2009


Thứ 7, cuối tuần, một ngày đặc biệt, một ngày xui xẻo. Sáng ra tỉnh dậy, đi chợ như thường lệ, ngoại trừ việc không đi cùng anh David (vì cả nhà kéo nhau về quê nghỉ ) và phải cuốc bộ mất 20 phút, còn lại mọi thứ vẫn bình thường :( . Lâu nay cuộc sống vẫn buồn tẻ như thế :P, cuối tuần nếu không có kế hoạch đi chơi xa thì chỉ có thú vui tao nhã duy nhất là đi chợ, còn lại thì người ta đóng kín cửa ở nhà nấu ăn, xem tivi hoặc có vài người kéo nhau ra hồ ngồi làm BBQ, chơi thể thao... Mọi khi thứ 7 ở siêu thị đông vui là thế, thế mà hôm nay ra đến nơi lại thấy vắng tanh vắng ngắt, chuyện gì xảy ra thế nhỉ ??? Trên cửa siêu thị có treo một tấm biển to đùng : "Mùng 1 tháng 8, lễ Quốc Khánh Thuỵ Sĩ, siêu thị đóng cửa". Trời !!! giờ mới nhớ ra, chẳng bù cho ở nhà mình hồi xưa cứ đến gần ngày gì là đài báo lại nói ra rả, loa phát thanh công cộng lại tuyên truyền hết công suất từ sáng tinh mơ đến tối mịt... Chẳng nói đâu xa, ngay cái nước Pháp láng giềng láng tỏi cạnh ngay đây này, cách đây 2 tuần là quốc khánh Pháp mà hôm ấy mình ở tận bên Ý còn nghe thấy tiếng người Pháp hò hét ngoài đường và tiếng pháo hoa (đùa tý chứ mình nghe thấy qua ti vi thôi :P, tức là ngày lễ của họ cũng rất sôi động). Đấy cái nước TS này nó buồn tẻ thế đấy :( đành phải lủi thủi đi bộ về nhưng được cái là đường xá không bụi bậm, không tắc đường, nhiều cây nên đi bộ cũng thoải mái, he he. May mà ở nhà vẫn còn một cái tủ lạnh còn đồ ăn để mình có thể cầm cự đến đầu tuần sau :P nghe khổ nhỉ!!! Thôi tự an ủi là tuần sau lại có kế hoạch đi chơi rồi, không phải ở nhà cuối tuần nữa :D

...........

Nhớ Đêm thấy ta là thác đổ... Ti vi chẳng có gì đắng xem, web lướt mãi cũng chán, ngồi rảnh rỗi lục cái đống nhạc cũ trong máy ra nghe, có một bài cũng khá hay mà hồi xua hay nghe :

Đêm thất ta là thác đổ...

Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đóa hoa tường vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa
Một hôm bước qua thành phố lạ
Thành phố đã đi ngủ trưa

Đời ta có khi tựa lá cỏ
Ngồi hát ca rất tự do
Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố xưa tôi về
Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ

Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe
Một hôm bước chân về giữa chợ
Chợt thấy vui như trẻ thơ
Đời ta có khi là đốm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya
Vườn khuya đóa hoa nào mới nở
Đời ta có ai vừa qua

Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ
Tôi nghĩ quanh đây hồ như
Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ
Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quỳ
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia...


Source from internet

Nhớ cái mùa thu năm ngoái - mùa thu cuối cùng trong hơn 7 năm ở Hà Nội, ngoài giờ làm ở lab, những lúc rảnh rỗi, lang thang khắp các phố phường Hà Nội, rồi càfé với Hương béo, rồi thỉnh thoảng thằng Nam qua trở đi ăn sáng, rồi đợt thằng Cường lên chơi đúng vào dịp Hà Nội có bão, nhớ cái căn gác trọ mà hàng tối mình về rất đúng giờ (10h :P), nhớ em chủ nhà hay hát, hát đến tận khuya, hát để mọi người trong nhà có thể định vị em ấy đang ở đâu (đang trong bếp, trong phòng ngủ hay đang trong ...:P nhưng được cái hát cũng hay), nhớ chú chủ nhà lúc nào cũng ngồi uống rượu ngoài sân một mình, chỉ chờ mình về để hỏi một câu giống như mọi ngày : "giờ mới về hả cháu?"...

Nhớ cái cảm giác mỗi lần về nhà ở phương Nam xa xôi để hưởng cái nắng ấm quanh năm ở xứ sở đó, gặp lại cả "đại gia đình" bố mẹ, anh chị và các cháu... Người già thì ngày càng già đi, các cháu thì ngày càng lớn lên nhiều, gía mà mọi thứ ngược lại thì hay nhỉ, bố mẹ sẽ ngày càng trẻ ra còn trẻ con vẫn mãi là trẻ con :D.... mỗi lần là một niềm vui trọn vẹn!!!

Ôi cuộc sống thật là thú vị...!!! Đúng là Sinh Nhật mình có khác :P

2 comments:

Eule™ said...

Chúc mừng sinh nhật muộn ^^.

Mà đúng thật, h tôi ghét sinh nhật rồi, mình ngày càng già đi :((

Unknown said...

Haha, ngay sinh nhat em lai dung la ngay Quoc Khanh Thuy Si, vui nhi.
Lam the nao de tao blog ve cai nha moi cua chi nhi. Chac cung mat nhieu thoi gian lam day.